Trong cơ thể con người có một bầu thái cực

Trong khoảng trời đất các loài sinh con hay đẻ trứng, đều do hình hóa hay khí hóa (loài có răng để nhai là hình hóa, loài không có răng để nuốt là khí hóa). Các loài côn trùng, thảo mộc có cảm giác, có sinh sống, loài người là Linh hồn, muôn vật là Giác hồn, thảo mộc là Sinh hồn. Tuy mỗi loài bẩm thụ một khác, nhưng đều phải có một điểm Thái cực sẵn có đầy đủ ở trong, thì sau mới có thể hóa được, có thể sinh được, và thành ra những vật có hình có chất được.


Huống chi “thân thể con người là một vũ trụ thu nhỏ lại”, bẩm thụ được toàn thể Âm Dương, có đủ sinh hóa của Ngũ hành. Như thế há lại không có một điểm Thái cực đã nghiễm nhiên đã được thành lập từ trước, để làm căn bản cho sự phát sinh hay sao?


Từ chỗ lập luận của sách Nạn kinh nhận lầm rằng mệnh môn đóng ở quả Thận bên phải, đã làm cho người sau hoang mang, không biết Thái cực là gốc ở sự lập mệnh, lại đem cái địa vị rất tôn quý ấy đặt ở chỗ khác. May sao! Xuất hiện các vị hậu hiền sửa sai đính chính, khiến cho kẻ dưỡng sinh, kẻ chăm sóc tính mạng của con người biết mà thận trọng.

Nội kinh nói: “Gặp chứng hư nên bảo hộ phương Bắc (Thận) để bồi bổ cho sinh mạng”. Lại nói: “Vị trí của mệnh môn cũng như vị trí của sao Bắc đẩu, các vì sao khác đều hướng về đó”. Như thế càng nêu rõ Thái cực ở giữa Thận là đúng lắm.

Phương thư nói: “Người làm thuốc không biết chân thể của Thái cực, không xét rõ tác dụng kỳ diệu của Thủy Hỏa vô hình, không biết trọng dụng các bài Lục vị, Bát vị thì về mặt Y lý còn thiếu sót quá nửa”. Thật có ý nghĩa, bài Bát vị hoàn của Trọng Cảnh cũng như Bát trận đồ của nhà binh, nối liền, liên lạc, vào đâu cũng thế, không có chỗ nào là không dùng được. Thực rất quý báu cho sự bảo vệ đời sống, là thuốc thần cho tính mạng. Người ta muốn được sống lâu lại có thể vượt ra ngoài tễ thuốc đó sao!