Thuật cổ

Nội kinh thiên một, hai, ba

Nhiếp sinh di dưỡng đề ra hàng đầu

Cổ nhân dạy nhủ đời sau

Biết gìn giữ trước khỏi sầu bệnh nguy

Đời xưa các bậc thánh tri

Chữa khi chưa bệnh có gì khó khăn

Đau rồi tiếc của thương thân

Khác gì khi loạn thấy cần đúc gươm

Đề phòng bệnh hoạn đau thương

Là điều thiết yếu ngày thường phải lo

Nhiếp sinh phép có từ xưa

Âm dương thời tiết bốn mùa thuận theo

Tu thân dưỡng tính đôi chiều

Điều hoà thuật số bấy nhiêu phép mà

Noi xưa ăn ở thật thà

Chẳng vì danh lợi bôn ba nhọc lòng

Lao tâm chẳng phải đề phòng

Sáng làm tối nghỉ thong dong khoẻ người

Khởi cư gìn giữ theo thời

Uống ăn điều độ đua chơi chẳng cần

Cho nên hình thể, tinh thần

Trong ngoài đều mạnh, bình an thọ trường

Tuổi trời hưởng hết là thường

Chẳng lo chết yểu vì chưng biết phòng

Đời nay trái người cổ phong

Rượu chè trác táng làm xằng kể chi

No say phòng dục đôi khi

Chân Nguyên hao tán chỉ vì kiệt tinh

Tinh vơi nghiêng động thần minh

Thoả lòng, trái đạo dưỡng sinh còn gì!

Năm mươi tuổi đã thấy suy

Vì chưng tửu sắc khởi cư không chừng

Người xưa dạy cách đề phòng

Tuỳ thời mà tránh "tặc phong hư tà"

Muốn cho chân khí điều hoà

Sửa mình trong sạch hư vô trong lòng

Tinh thần giữ vững ở trong

Bệnh nào xâm được chẳng phòng cũng an

Chí nhân, lòng chẳng muốn tham

Có gì lo sợ tà xâm hại minh

Chớ nên quá nhọc thân mình

Làm gì chẳng mệt thì mình vẫn vui

Mọi điều vừa phải thì thôi

Muốn gì cũng được chẳng đòi hỏi hơn

Ăn thường mà vẫn thấy ngon

Mặc gì cũng đẹp vui quen với đời

Chẳng hề tranh cạnh đua đòi

Mọi người chất phác chẳng nài dưới trên

Mắt trông chẳng muốn chẳng thèm

Dâm tà đâu dễ quấy phiền lòng ta

Bất kỳ kẻ khéo người ngu

Ai mà biết giữ chẳng lo sợ gì

Trăm năm động tác chẳng suy

Dưỡng sinh trọn đạo chẳng nguy chút nào