Vua Quân
đất Lỗ Dương
bảo Mặc Tử: “Có
kẻ nói với ta rằng: Trung thần là người
bắt cúi thì cúi, bắt ngửng thì
ngửng, để thì im, gọi
thì thưa, như thế có cho là trung thần
được không?”
Mặc Tử
nói: “Bắt cúi thì cúi, bắt ngửng thì ngửng, như thế khác nào cái bóng?
Để thì im, gọi thì thưa, như thế
khác nào tiếng vang? Quan
liêu mà dùng đến
những kẻ như bóng, như
vang, thì còn được ích gì? Cứ như tôi đây mà
gọi là trung thần, thì khi vua có lầm lỗi, phải liệu cách can ngăn mà đưa vào điều thiện; khi mình có điều
hay, phải tìm đường bày tỏ, mà
không lộ ra ngoài; trên thì thành thực một lòng, một dạ với vua; dưới thì
không a dua vào
bè kết đảng với ai;
những sự tốt lành yên vui thì
để phần vua
hưởng, những điều oán
thù lo lắng thì mình hứng
đựng. Có được như thế, thì tôi
mới cho là trung thần. ”