Cái đỉnh


I.  Cái đỉnh
Nước Lỗ có một  cái đỉnh  rất quý.  Nước Tề bắt  phải  đem  dâng.  Vua  Lỗ tiếc lắm,  cho làm một cái đỉnh giả đưa sang.
Vua Tề bảo:

Phải có Nhạc Chính Tử đem  đỉnh sang nói, thì ta mới tin.  Vua Lỗ cho gọi Nhạc Chính Tử đến, bảo đi.
Nhạc Tử Chính hỏi:
Sao không  đưa đỉnh thật? Vua Lỗ nói:
Ta quý cái đỉnh ấy lắm.  Nhạc Tử Chính thưa:
Nhà  vua quý cái  đỉnh  ấy  thế  nào  thì  tôi  quý cái đức  “Tín”  của  tôi  như thế.
Sau đó vua Lỗ phải đưa đỉnh thật Nhạc Chính Tử mới chịu đi.
II.  Thanh gươm
Quý Trát là con vua  nước Ngô đi du lịch các nước.  Khi qua nước Từ vào thăm vua Từ.  Vua Từ thấy Quý Trát có thanh gươm báu,  muốn  xin mà chưa dám  nói, Quý Trát trong bụng  cũng  định  cho mà chưa dâng  được, vì cuộc  du  lịch chưa xong.  Khi  ở nước  Tần  về,  thì  vua  Từ đã  mất  rồi.  Quý Trát không  biết  làm thế  nào, đành  phải  đem  gươm  đến  treo  chỗ gốc cây bên mộ vua Từ, rồi trở về.
GIẢI NGHĨA
Nhạc Chính Tử: người nước Lỗ thời Xuân Thu học trò thầy Tăng Tử
Quý Trát: con út vua Ngô, một bậc danh  nhân  thời Xuân Thu
LỜI BÀN:
Nhạc  Chính  Tử không  chịu đem  cái  đỉnh  giả.   Quý Trát  không  chịu về không   cho  gươm,  đều  là những   người  biết   trọng  chữ  “Tín”  cả.   Giá
không  nói là thật đã quý, mới hứa  trong  bụng  mà  cố làm cho được lại quý hơn  nữa.  Ôi! Xưa nay  chữ tín có giá  biết  ngần  nào!  Chữ tín liệt  rõ
trong  ngũ  thường,  người ở đời  giao  thiệp  cốt  lấy chữ tín  làm chủ.  Cho nên cổ nhân  có những  câu như: “Nhân vô tín bất  lập”(Khổng Tử) nghĩa là không  có tín  thì  không  đứng  được ở đời.  “Tín  vi quốc  chi bảo”(Tấn Văn Công) nghĩa là tín là cái báu của cả nước.